Hành trình qua mảnh đất thiêng Tây Tạng

Tôi muốn đặt chân đến Tây Tạng, nơi không chỉ con người được qu‎ý trọng mà mỗi con sông, mỗi hồ nước, mỗi ngọn núi đều mang một ‎ý nghĩa tâm linh đặc biệt nào đó.

 Mê mải nghiền ngẫm “Thiên táng”, khi trang cuối cùng của cuốn sách ấy gấp lại, trong tôi trỗi lên một cảm xúc trào dâng với cánh đồng cỏ bao la, những dãy núi quanh năm tuyết phủ trắng xóa, và hình ảnh người phụ nữ trong bộ áo dài Tây Tạng,… nhòa đi trong nước mắt. Và tôi, lúc đó đã tự nhủ với lòng mình rằng sẽ theo dấu chân tình yêu của người phụ nữ ấy, đi qua mười ba ngọn núi thiêng, chạm tay lên những gò đá Mã Ni cầu nguyện, tìm hiểu về thiên táng, nhúng tay xuống mênh mông nước hồ thiêng,…

Niềm tin mãnh liệt vào tôn giáo

Đi đến đâu trên đất Tây Tạng, chúng tôi cũng đều bắt gặp những người Tạng tay lần theo tràng hạt hoặc cầm pháp cụ có tên là bánh xe pháp luân, vừa đi vừa quay theo chiều kim đồng hồ và niệm chú “Om mani padme hum” ở mọi nơi, mọi lúc. Thậm chí, khi chúng tôi bước chân vào một quán hàng ở Darchen, bà chủ quán còn mải mê tụng niệm đến mức không biết chúng tôi đã vào quán tự bao giờ. Ở Tây Tạng có rất nhiều tu viện từ nhỏ đến lớn. Những người mộ đạo thực hiện nhiều nghi thức như Tam bộ nhất bái, hay bái lạy thần linh họ chắp tay giơ cao quá đầu, đưa xuống ngực, rồi cúi xuống và rạp lạy toàn thân, họ còn thường đi kora (vòng quanh) các tu viện hay núi thiêng để thể hiện sự thành kính của mình. Hầu hết người Tây Tạng có chung một tinh thần tôn giáo, bởi họ đều được sinh ra từ nắng, từ gió, từ núi tuyết và thảo nguyên. Họ tin rằng con người sinh ra từ tự nhiên, rồi chết đi cũng tan biến vào tự nhiên, chỉ có vòng tròn pháp luân là cứ quay, quay mãi.

Những điều cần lưu ý khi đi Tây Tạng

Muốn đến Tây Tạng, bạn phải xin visa đi Trung Quốc (Tây Tạng hiện nay chịu sự kiểm soát của Trung Quốc). Sau đó, thông qua một đại lý du lịch để đặt tour, xin giấp phép (permit) và nhóm đi tối thiểu phải có 5 người. Để tránh hội chứng “sốc độ cao” khi lên Tây Tạng, bạn cần: – Rèn luyện thể lực thật tốt – Khi đến Lhasa cần hạn chế tắm trong 2-3 ngày đầu, khi cơ thể có những dấu hiệu của hội chứng độ cao phải mua bình ô-xy, cũng như thuốc cao nguyên khang, nếu sau 3 ngày vẫn khỏe thì không cần dùng thuốc. – Ở Tây Tạng do trời lạnh và chênh lệch áp suất, dễ bị vỡ các mao mạch nhỏ li ti trong mũi, có thể gây nên chảy máu mũi, không nên quá lo lắng. – Chuẩn bị đầy đủ các đồ dùng sinh hoạt cá nhân, nhớ mang theo áo ấm.

Những mảng màu kỳ diệu

Đặt chân đến Lhasa, chúng tôi choáng ngợp bởi những màu sắc ở nơi đây. Ấn tượng đầu tiên về Lhasa chính là “những ô cửa sắc màu” đầy hoa và nắng. Màu nắng. Không ai nhìn thấy màu của nắng, nhưng người ta có thể cảm thấy nó khi những màu sắc khác trở lên tươi hơn trong nắng. Những mảng tường vàng và nâu đỏ của các tu viện ánh lên rực rỡ dưới nền trời xanh thẳm. Bầu trời cao, xanh trong vắt, thăm thẳm, ngăn ngắt, bất tận, miên man. Tôi thấy ngôn từ của mình bất lực, nhưng tôi hạnh phúc vì đã cảm nhận được nó, thấy nó, và theo nó trong suốt hành trình. Trước mắt tôi, qua cửa kính ôtô, qua khung cửa sổ của phòng trọ, khi tôi nằm bên bờ hồ ngước mắt lên nhìn trời,… lúc nào tôi cũng thấy màu xanh ấy. Màu trắng của mây, màu trắng của tuyết và của những mảng tường nhà. Màu trắng của khăn Khata (khăn Khata trắng bày tỏ sự tôn kính trong Phật giáo Tây Tạng, người ta trao khăn Khata trắng như một sự ban phước lành hay một lời chúc cát tường). Bầu trời được tô điểm bởi những áng mây bồng bềnh, khi thì trôi lơ lửng, lúc lại tràn ngập trên các đỉnh núi tuyết tạo nên cảnh tượng như chỉ có trên chốn thần tiên. Những hàng cờ phướn năm màu: trắng, đỏ, lục, vàng, lam, trên có viết những lời cầu nguyện tung bay trong gió. Người Tạng tin rằng, mỗi lần gió thổi cũng chính là lúc những câu kinh được tụng niệm gửi tới các vị thần linh, tới Đức Phật trên trời, đó cũng là một cách thể hiện niềm tin tôn giáo của họ. Đâu đâu cũng thấy những dải cờ phướn như thế: trước cửa nhà, trên những con phố, bên bờ hồ, trên những đỉnh núi, đặc biệt là trong các tu viện,…

Hồ thiêng Yamdrok

Thật không ngoa khi nói rằng đi trên những con đèo tới hồ Yamdrokcho chúng tôi cảm giác như đang leo từng bước, từng bước tới trời xanh. Nhưng cùng với sự ngất ngây vì cảnh sắc, nhiều lúc tôi cũng toát mồ hôi khi chiếc xe chênh vênh đi sát mép vực. Hồ thiêng Yamdrok nằm ở độ cao 4.400m, khi chúng tôi đứng từ trên đèo Kampala (ở độ cao 5.000m) nhìn xuống, tôi choáng ngợp khi nhìn thấy dưới kia là một “dòng sông” uốn lượn dưới chân núi với màu xanh ngọc kỳ ảo, như tranh vẽ, như vô thực và một sự tĩnh lặng hoàn toàn. Chúng tôi lên xe đi tiếp về phía cuối hồ, nơi có rất nhiều đoàn khách du lịch dừng chân, để có thể ở rất gần hoặc chạm tay vào nước hồ. Tôi cũng nhặt những viên đá nhỏ, xếp thành đống đá ở ven hồ và gửi vào đó những cầu nguyện về sức khỏe và hạnh phúc cho những người thân. Đã gần một năm trôi qua rồi, không biết gò đá của tôi có còn?

Thánh hồ Namtso

Namtso là hồ nước mặn cao nhất thế giới, một trong bốn hồ thiêng của người Tây Tạng. Cho đến giờ chúng tôi cũng không hiểu tại sao đây lại là một hồ nước mặn khi mà nước trong hồ được cho là do tuyết trên đỉnh Nyantsentanglha tan chảy mà thành. Với màu ngọc lam kỳ diệu, phong cảnh tuyệt vời, hàng năm hồ Namtso thu hút rất nhiều du khách. Nhưng với người Tây Tạng, Namtso là một thánh hồ, đứng bên núi thiêng Nyantsentanglha để bảo vệ mùa màng, gia súc cho người dân. Thò tay xuống nước lạnh ngắt, chúng tôi nhặt mấy hòn sỏi và lấy một chai nước mang về, đến giờ nó vẫn được cất giữ như một báu vật trong nhà. Nước chúng tôi mang về không phải màu xanh, vậy thì màu xanh tuyệt diệu ấy từ đâu ra, phải chăng đó chính là tấm gương lớn phản chiếu màu xanh của bầu trời vào trong đó…

Những tu viện cổ xưa

Chúng tôi quyết định đi thăm tu viện Jokhang ngay buổi chiều của ngày đầu tiên. Đây là ngôi chùa theo Phật giáo Mật Tông Tạng truyền, có lịch sử hơn 1350 năm, nằm ở khu phố Bát Giác Nhai (Bakhor Square), trung tâm thành phố Lhasa cổ. Jokhang là trung tâm về tinh thần, địa điểm linh thiêng và quan trọng nhất đối với toàn thể những người hành hương trên đất Tây Tạng. Những người Tây Tạng khi hành hương tới đây, đều đi kora quanh tu viện này, đó là một điều không thể thiếu đối với những người mộ đạo. Tu viện thứ hai mà chúng tôi tới có tên là Gaden. Đây là một trong ba trường đại học tu viện ở Tây Tạng, nằm trên núi Wangbur, cách Lhasa khoảng 45km, trên độ cao 4.300m, khá là biệt lập với thế giới bên ngoài. Để đến được tu viện này, phải trải qua một con đường quanh co uốn lượn đẹp như mơ mà hai bên đường là những cánh đồng lúa mạch đang mùa thu hoạch, là những rặng cây đang mùa vàng lá, là những ánh sao và mặt trăng còn treo trên đỉnh núi và bầu trời đã dần xanh sau một đêm dài. Nhìn con đường quanh co như dải lụa, khi chiếc xe bus cồng kềnh khó nhọc vượt qua những khúc cua, tôi chỉ ước giá như có một cái xe máy để tự mình cầm lái trên con đường này, cảm giác có lẽ sẽ tuyệt vời lắm. Sau ngày thứ hai, ai trong chúng tôi cũng thích thú với cảnh sắc của các tu viện. Đó cũng là điều thôi thúc chúng tôi đến cung điện Potala. Cung điện Potala là biểu tượng của Phật giáo Tây Tạng đứng sừng sững, uy nghiêm giữa lòng thành phố, gợi nhớ về một thời huy hoàng đã qua. Nó là kinh đô Tây Tạng, cũng là đại tu viện lớn nhất ở đây. Ai đến Tây Tạng cũng muốn một lần được đặt chân đến, được nhìn thấy và trầm trồ trước một công trình quá vĩ đại xây dựng từ thế kỷ 16 với vật liệu chủ yếu là gỗ, đá và bùn. Cao 117m, nằm trên độ cao 3.700m so với mực nước biển, có lẽ đó là kỳ quan tôn giáo bậc nhất của thế giới. Cung điện đỏ nằm ở trung tâm điện Potala bao gồm các nhà nguyện, tháp chứa thi hài của các vị Đạt Lai Lạt Ma đã khuất và Cung điện trắng là nơi các Đạt Lai Lạt Ma sinh hoạt khi còn tại vị. Trong cung sơn son thiếp vàng, trang hoàng bởi những bức tranh thangka, những báu vật quý giá, tượng thờ Phật Thích Ca bằng vàng ròng,…

Theo Dep.com.vn

Bài khác

Bài viết mới