Khám phá Triều Tiên, đất nước bí ẩn nhất thế giới

Trái ngược với sự ồn ào trên các trang báo quốc tế về những vụ thử tên lửa, cuộc gặp gỡ thế kỷ của những nhà lãnh đạo, thì bên trong đất nước Triều Tiên vẫn lặng lẽ. Người dân gần như không được biết gì nhiều về thế giới bên ngoài.

 

Miền quê thanh bình nhưng nghèo nàn

Chỉ cần đi ra khỏi trạm kiểm soát an ninh ở cửa ngõ Bình Nhưỡng, bạn sẽ thấy một hình ảnh hoàn toàn khác về Triều Tiên. Bình Nhưỡng và vùng ngoại ô giống như hai thế giới khác nhau. Thành phố toàn nhà cửa bề thế, còn ngoại ô là những căn nhà thấp cũ kỹ. Nhiều nơi còn không có đường dây điện, người dân dùng năng lượng mặt trời cho những nhu cầu tối thiểu.

Mọi công trình kiến trúc đều ở Bình Nhưỡng

Đặt chân đến Bình Nhưỡng, ấn tượng đầu tiên chính là những tòa nhà cao lớn, kiên cố và hiện đại ở khắp nơi. Những tòa nhà cao lớn, im lìm mang dáng dấp của sự kiêu hãnh. <br /> Khách sạn Koryo nơi đa số khách du lịch đến ở lại là tòa nhà cao thứ hai của Triều Tiên. Khách sạn nằm cạnh sông Teadong do người Nhật sở hữu được xếp hạng 5 sao với mức giá từ 2,5 đến 4,5 triệu đồng/đêm. Koryo có 43 tầng với phần sảnh rộng gây cảm giác choáng ngợp, thang máy được mạ vàng. Khách sạn có đầy đủ các dịch vụ massage, hồ bơi, sân tenis, điện thoại quốc tế và siêu thị mini để phục vụ du khách.<br /> Quảng trường Kim Nhật Thành, Tháp tư tưởng chủ thể, Cung thiếu nhi... cũng là những công trình hoành tráng như thế. Có cả trăm tòa nhà cao từ 25-35 tầng rải khắp thành phố. Khắp Bình Nhưỡng tập trung những công trình kiến trúc hoành tráng. <br />

Bàn Môn Điếm – Địa điểm đáng sợ nhất thế giới.

Nhiều du khách muốn thỏa trí tò mò một lần được biết cảm giác đến Bàn Môn Điếm, khu vực phi quân sự của Nam - Bắc Triều Tiên. Sau hiệp định đình chiến, hai bên Hàn Quốc và Triều Tiên cùng lùi 2 km tạo ra vùng phi quân sự (DMZ) rộng 4 km và dài 256 km. Đây được xem là vùng phi quân sự lớn nhất thế giới. Khu phi quân sự (DMZ) giữa Hàn Quốc và Triều Tiên được thành lập vào năm 1953 nhờ Hiệp định Đình chiến Chiến tranh Triều Tiên. Như một vết sẹo chia cắt bán đảo này ra làm hai miền, DMZ không chỉ là một địa điểm tổ chức các cuộc họp chính trị chiến lược mà còn là một nơi thu hút khách du lịch. Theo Tổ chức Du lịch Hàn Quốc, mỗi năm, DMZ giữa Hàn Quốc và Triều Tiên đón hơn 1,2 triệu lượt khách. Nhắc đến DMZ, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong tâm trí là Khu An ninh Chung (JSA), hay còn được biết đến với cái tên Khu đình chiến Bàn Môn Điếm. Những hàng rào dây thép gai cùng các nhân viên quân sự khiến DMZ giữa Hàn Quốc và Triều Tiên trở nên "ám ảnh" và "đáng ngại". Năm 1993, khi đến thăm nơi này, Bill Clinton đã gọi đây là nơi "đáng sợ nhất trên trái đất".

Không có nhiều liên hệ với thế giới bên ngoài

Ti-vi trong khách sạn ngoài ba kênh cho người dân gồm kênh tuyên truyền cho các chính sách của nhà nước, kênh chiếu phim, kênh nói về những thành quả khoa học kỹ thuật của đất nước thì khách du lịch còn được xem thêm một số kênh tin tức quốc tế khác như Al Jazeera của Qatar hay CCTV của Trung Quốc. Internet thì lại tuyệt đối không thấy. Thậm chí ngay bản thân khách du lịch có muốn thân thiện với một người dân Triều Tiên cũng không dễ. Những cuộc nói chuyện ở Bình Nhưỡng chỉ dừng ở mức vừa phải dăm ba câu về ăn uống, ẩm thực, còn đi xa hơn nữa thì không ai dám. Chỉ đến khi ra ngoại thành thì cảm giác này đỡ hơn. Người dân ngoại ô không biết nói tiếng nước ngoài, còn người nước ngoài không biết tiếng Triều Tiên nên cũng tay bắt mặt mừng, thân thiện hơn.

Người Bình Nhưỡng ít sử dụng phương tiện cá nhân

Vào những buổi sáng, có rất đông người dân Bình Nhưỡng xếp hàng đợi xe buýt ở trạm xe buýt. Thời tiết không nắng nóng nhưng ai cũng mướt mát mồ hôi vì những người sống ở chung cư phải đi hàng trăm bậc cầu thang để xuống mặt đất. Hầu hết các chung cư cao tầng đều không có thang máy. Người Bình Nhưỡng không sử dụng phương tiện cá nhân mà chủ yếu đi lại bằng xe buýt. Từ 6h30 sáng, hàng trăm người xếp hàng trật tự tại bến đỗ. Trạm xe buýt luôn chật cứng người đứng ngồi nhưng mọi người đều rất trật tự và gần như không ai nói gì. Nhiều người hướng dẫn đã chia sẻ rằng, có người đi làm về từ 5h chiều nhưng đến gần 9h tối mới về đến nhà vì phải đợi xe buýt.

Tổng hợp

Bài khác

Bài viết mới